/0/87195/coverbig.jpg?v=dd2837e4e7ce56739e0251cca1bd44c5)
Cuối tuần.
Tống Nhược Dao được ekip sắp xếp tham gia một buổi phỏng vấn ngắn cùng dàn diễn viên chính trong chương trình hậu trường đặc biệt.
Buổi quay diễn ra trong studio nhỏ, ánh sáng ấm, ghế sofa xếp thành hình vòng cung.
Trình Hạo ngồi bên trái Dao Dao. Giai Niên cũng có mặt – là khách mời đặc biệt, vì sắp tham gia một vai nhỏ trong phần giữa của phim.
Người dẫn chương trình nở nụ cười tinh nghịch:
"Nếu nhân vật của mình được 'gép đôi' với ai ngoài kịch bản, mọi người sẽ chọn ai?"
Tiếng cười rộn lên. Ai cũng đùa vui, chỉ riêng Tống Nhược Dao mỉm cười nhẹ, không trả lời.
Người dẫn hỏi tiếp:
"Vậy ngoài đời thì sao? Có ai trong đoàn khiến trái tim chị Dao Dao lỡ một nhịp chưa ạ?"
Giai Niên vội chen ngang:
"Dao Dao mà rung động thì chắc là ngày tận thế mất!
Cô ấy lạnh như băng ấy, còn người ta có khi lại là... dung nham."
Tiếng cười vang lên. Tống Nhược Dao liếc Giai Niên, nhẹ nhàng đẩy khuỷu tay bạn:
"Tớ chỉ muốn tập trung đóng phim thôi. Mấy chuyện khác... không nghĩ tới."
-
Kết thúc chương trình, Dao Dao bước ra ban công sau trường quay, hóng gió. Không gian yên tĩnh, xa tiếng cười đùa.
Viên Dạ Hàn đang ở đó, tay cầm cốc nước lọc, ánh mắt nhìn trời chiều.
Cô bước tới, đứng cạnh – không gần, không xa.
Cả hai im lặng một lúc.
Rồi cô nói:
"Tôi đã từng nghĩ, nếu hôm ấy không cứu anh... có lẽ mọi thứ sẽ khác."
Anh không quay lại, chỉ nói nhỏ:
"Tôi thì nghĩ... nếu hôm đó tôi chết, có lẽ em sẽ không còn cảm giác gì cả."
Cô khẽ cười:
"Sai rồi. Tôi sẽ thấy tiếc...
Tiếc vì đã cứu một người, mà sau cùng lại làm chính mình rối loạn."
-
Gió nhẹ. Tóc cô bay qua vai, lướt qua tay anh. Nhưng cả hai không nhúc nhích.
Giọng cô khẽ xuống, như một tiếng thở dài:
"Tôi không phải người tốt. Tôi chỉ cứu anh...
Vì lúc đó, tôi biết nếu mình không làm gì, tôi sẽ day dứt cả đời."
Anh gật đầu:
"Còn tôi... vẫn đang sống trong món nợ đó.
Không phải vì ơn, mà vì... em là người đầu tiên dám liều mạng vì tôi."
-
Một giây sau.
Cô quay sang, hỏi nhỏ:
"Nếu anh không nợ tôi gì cả, anh có còn muốn nhớ đến tôi nữa không?"
Viên Dạ Hàn quay đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Có."
Im lặng.
"Vì từ đầu... tôi đâu có nhớ em vì món nợ."
-
Ở phía xa, Giai Niên đứng sau cánh cửa kính, lặng lẽ nhìn cảnh tượng ấy. Ánh mắt cô mờ đi. Không rõ vì sương, hay vì điều gì đó đang nứt ra trong lòng.