/0/87195/coverbig.jpg?v=dd2837e4e7ce56739e0251cca1bd44c5)
Ngày 17 tháng 5.
Ngày cả thế giới gọi là sinh nhật.
Còn em... gọi là ngày mọi thứ biến mất.
___
Tống Nhược Dao mở mắt giữa một buổi sáng tháng Năm yên tĩnh. Hôm nay là sinh nhật cô. Nhưng từ 7 năm trước, ngày này chỉ còn là nỗi trống rỗng.
Năm cô 16 tuổi, cũng đúng ngày này, cha mẹ cô mất trong một vụ tai nạn khi ra ngoài mua bánh kem mừng sinh nhật cho con gái.
Cô sống với ông nội từ đó. Và chưa từng tổ chức sinh nhật một lần nào nữa.
---
Chiều đến. Chuông cửa vang lên.
"Dao Dao! Mở cửa đi! Nếu không, tớ đạp đấy!!" – giọng cô gái quen thuộc vang lên.
Phó Giai Niên – bạn thân từ thời cấp hai của cô, người duy nhất luôn bên cô mỗi dịp 17 tháng 5.
Dao Dao mở cửa. Giai Niên bước vào, tay cầm một bó baby trắng, một hộp bánh nhỏ ghi dòng chữ:
>"Không chúc mừng sinh nhật,
Chỉ muốn ở cạnh em hôm nay."
"Tớ biết hôm nay không dễ chịu. Nhưng tớ ở đây. Đơn giản vì... nếu không có ai nhớ ngày này, cậu sẽ đau gấp đôi."
Hai cô gái ăn tối với nhau trong bếp nhỏ. Không tiệc, không ánh đèn. Chỉ có yên lặng, và sự hiện diện của người từng chứng kiến Dao Dao sụp đổ.
Tối muộn, Dao Dao ngồi một mình trước khung ảnh cũ chụp cùng bố mẹ.
Cô thì thầm:
"Bố mẹ à...
Con gặp lại người đó rồi.
Người mà con từng cứu hôm mưa lớn.
Anh ấy sống rất tốt...
Nhưng con không muốn anh ấy nhận ra.
Vì nếu nhận ra, con sợ... mình lại mất thêm một người."