🖋 GIỚI THIỆU TRUYỆN
Tống Nhược Dao, 23 tuổi, là một diễn viên trẻ đang lên, nổi bật với vẻ đẹp dịu dàng và ánh mắt buồn lặng lẽ. Cô luôn giữ cho mình một khoảng cách vừa đủ với thế giới – không quá xa, cũng chẳng quá gần.
Không ai biết rằng vào năm 16 tuổi, vào chính ngày sinh nhật, bố mẹ cô đã qua đời trong một vụ tai nạn. Kể từ đó, cô sống cùng ông nội trong một căn nhà nhỏ ở vùng ven, trưởng thành trong sự mất mát và lặng im. Mỗi năm, vào ngày sinh nhật, cô đều khóc – một mình, không nến, không quà, không ai hay biết... ngoại trừ người bạn thân duy nhất luôn ở bên cạnh.
Hai năm trước, khi mới bước chân vào giới diễn xuất, cô từng liều mình cứu một người đàn ông trong vụ tai nạn giữa đêm mưa. Cô không biết tên anh, cũng không đợi anh cảm ơn. Cứu xong, cô rời đi như chưa từng xuất hiện.
Người đàn ông đó – Viên Dạ Hàn, nay 25 tuổi – là CEO của tập đoàn Viên thị. Mất mẹ từ nhỏ, sống trong áp lực và cô độc. Kể từ sau vụ tai nạn năm 23 tuổi, anh bị ám ảnh bởi người con gái ấy – đôi mắt ấy – nhưng không thể nào tìm ra cô, vì không một ai biết tên thật của người đã cứu anh.
Cho đến một ngày, trong buổi họp báo ra mắt bộ phim do công ty anh đầu tư... anh thấy cô đứng trên sân khấu.
Không biết tên, không còn ánh mắt năm nào.
Chỉ có một câu hỏi cứ xoáy sâu trong lòng:
"Em thật sự không nhận ra anh...
Hay chỉ là không muốn?"
