/0/87195/coverbig.jpg?v=dd2837e4e7ce56739e0251cca1bd44c5)
Phòng ký túc xá tạm thời trong khu nghỉ của đoàn phim.
Giai Niên mở điện thoại.
Màn hình hiện một tấm ảnh do trợ lý gửi: hình chụp Viên Dạ Hàn đang đứng phía sau trường quay, ánh mắt dõi theo... Tống Nhược Dao.
Ảnh không rõ nét. Nhưng... đủ để Giai Niên cảm nhận một điều.
Cô phóng to hình.
"Ánh mắt đó... mình chưa từng có được."
-
Giai Niên từng là người đầu tiên biết Dao Dao mơ làm diễn viên.
Cô là người nắm tay Dao Dao sau ngày sinh nhật định mệnh. Là người gào khóc thay cô khi Dao Dao chọn câm lặng. Là người xếp hàng casting cùng Dao Dao năm 18 tuổi, để không ai thấy bạn mình run.
"Vậy mà, đến bây giờ...
Trong mọi ánh nhìn của anh ấy – chỉ có cô ấy."
-
Sáng hôm sau.
Lịch quay chuyển sang cảnh nội cung. Giai Niên vào vai một cung nữ thân tín của nữ chính – lần đầu được quay đối thoại trực tiếp.
Tống Nhược Dao nhìn bạn mình chỉnh tóc:
"Cậu hồi hộp à?"
Giai Niên cười:
"Một chút."
"Đừng lo. Cậu làm được."
Giai Niên khựng lại. Rồi hỏi nhỏ:
"Dao Dao này... Nếu một ngày có ai đó từng bên cậu rất lâu, rồi rời đi, cậu có quay lại tìm người đó không?"
Dao Dao ngập ngừng:
"Tớ không biết. Nhưng nếu là người quan trọng, chắc tớ sẽ..."
"Sẽ sao?" – Giai Niên ngẩng đầu.
"...Tớ sẽ để họ đi.
Vì nếu họ muốn ở lại, họ đã không bước đi ngay từ đầu."
-
Cảnh quay bắt đầu.
Trong phim, Giai Niên phải quỳ xuống, khóc lóc xin nữ chính bỏ qua cho một kẻ phản bội.
Trong lúc quay, nước mắt cô rơi thật – không phải vì lời thoại. Mà vì trong khoảnh khắc đó... cô hiểu cảm giác phải đứng trước một người luôn sáng, còn mình chỉ là bóng lưng phía sau.
-
Kết thúc cảnh quay, mọi người vỗ tay khen ngợi.
Đạo diễn thốt lên:
"Tuyệt vời! Giai Niên, em lấy được cảm xúc rất thật! Diễn như không diễn!"
Tống Nhược Dao cũng mỉm cười:
"Tớ biết mà. Cậu làm được."
Giai Niên cười lại – nhưng nụ cười nhòe đi khi quay mặt ra phía hành lang.
Viên Dạ Hàn đang đứng đó. Nhưng ánh mắt anh... vẫn chỉ dõi theo Dao Dao.
Không phải mình.
Không phải ai khác.
Chỉ có cô ấy.