/0/87195/coverbig.jpg?v=dd2837e4e7ce56739e0251cca1bd44c5)
Hôm sau.
Cảnh quay trong rừng. Nắng nhẹ, gió khẽ, lá cây chuyển sắc đầu thu.
Tống Nhược Dao vào vai một cô gái lạc đường, mệt mỏi, gục ngã giữa rừng. Trình Hạo vào vai nam chính tìm thấy cô, cõng cô qua đoạn dốc dài.
-
"Chuẩn bị. Quay!"
Máy lăn. Đạo diễn hô nhịp.
Trình Hạo cõng Dao Dao thật nhẹ, gương mặt kiên định, chân bước vững trên con dốc trơn.
"Em nhẹ quá." – anh khẽ nói, dù không trong thoại.
Dao Dao không đáp, mắt nhắm lại, hơi thở đều.
-
Ở một góc xa, Viên Dạ Hàn ngồi bên xe, theo dõi từ màn hình riêng.
Tay anh không rời cốc cà phê đang nguội dần. Ánh mắt nhìn chăm vào cô gái đang được người khác cõng qua núi.
Không nói gì. Nhưng rõ ràng, ánh nhìn ấy... nặng hơn bất kỳ câu thoại nào trong phim.
-
Giữa lúc nghỉ giải lao, Giai Niên ngồi xuống cạnh Dạ Hàn.
"Anh tới phim trường... không chỉ để xem phim đúng không?"
Anh không đáp.
Giai Niên cười nhẹ, ánh mắt không đùa:
"Cô ấy không biết. Nhưng tôi biết.
Anh luôn ở đó – nhìn cô ấy từ phía sau."
Dạ Hàn ngước lên, mắt sắc:
"Tôi không cần em ấy biết."
"Nhưng nếu không muốn mất... thì đừng chỉ đứng nhìn."
-
Trong phòng nghỉ, Dao Dao thay trang phục, tay hơi run khi tháo chiếc kẹp tóc – là kẹp cũ từ năm 16 tuổi, sinh nhật cuối cùng có ba mẹ.
Ký ức thoáng qua như ánh đèn nhấp nháy: mùi bánh kem, bàn tay mẹ đặt lên tóc, tiếng ba cười lớn...
Cô chạm tay lên tóc mình, mắt bỗng nhòe đi.
Bên ngoài, có tiếng gõ cửa.
"Dao Dao." – là Trình Hạo.
"Có chuyện gì sao?"
"Chỉ là... tôi thấy sắc mặt em không tốt. Em ổn chứ?"
Cô đáp nhỏ:
"Chỉ hơi mệt. Cảm ơn anh."
Khoảng im lặng.
Rồi Trình Hạo nói, khẽ:
"Tôi không biết chuyện giữa em và Viên tổng là gì. Nhưng nếu một ngày em cần người khác bước song song, không cần lý do... tôi vẫn ở đây."
Cô khựng người trong vài giây. Nhưng không quay đầu lại.
"Tôi không cần ai bước cùng.
Tôi chỉ cần họ đừng quay lại – nếu đã từng rời đi."
-
Tối hôm đó.
Viên Dạ Hàn đứng trên tầng cao khách sạn, nhìn xuống thành phố sáng đèn. Trong tay là hồ sơ đạo diễn gửi về: toàn bộ cảnh hậu trường và ảnh diễn viên.
Một tấm rơi xuống.
Là ảnh Dao Dao 16 tuổi, trong buổi thử vai đầu tiên của đời cô – ánh mắt buồn, tóc buộc cao, tay ôm kịch bản run run.
Anh nhặt lên. Lật phía sau tấm ảnh.
>Ghi bằng bút chì: "Em là Tống Nhược Dao. Em sẽ không làm ai thất vọng."
Anh siết nhẹ tấm ảnh trong tay.
Mắt lạnh – nhưng có gì đó vỡ ra thật khẽ.
> "Em không biết... nhưng năm đó, tôi đã đọc lời này trước cả khi em nổi tiếng."
> "Tôi ở đó – trước cả khi em biết mình sẽ thành ai."