/0/87195/coverbig.jpg?v=dd2837e4e7ce56739e0251cca1bd44c5)
Sáng sớm.
Trời mát. Không khí phim trường đông nhưng không ồn, mỗi người đều bận rộn với phần việc của mình.
Hôm nay là buổi thử máy đầu tiên của bộ phim cổ trang "Nguyệt Hoa Tàng Tâm" – tác phẩm được đầu tư khủng từ Viên thị.
Tống Nhược Dao – vai nữ chính.
Bạn diễn nam chính: Trình Hạo – nam thần nổi tiếng, thân thiết với Viên Dạ Hàn từ thời đại học.
-
Nhược Dao bước vào khu vực hóa trang, tóc đã búi cao theo phong cách cổ đại, áo choàng trắng thêu hoa mây nhẹ nhàng. Cô không thích quay phim hoành tráng, nhưng vì kịch bản này sâu và chạm, cô đã nhận.
"Dao Dao." – tiếng Giai Niên gọi khẽ, từ phía sau.
Cô quay lại. Giai Niên cầm trong tay hộp nước detox, đưa cô.
"Uống cái này rồi mới ra máy quay. Mặt cậu hôm nay hơi nhợt."
"Cảm ơn cậu." – cô nhận lấy, cười nhẹ.
-
Ở phía xa, Viên Dạ Hàn xuất hiện. Anh tới phim trường với tư cách nhà đầu tư chính – nhưng không ai nghĩ... anh đến vì lý do khác.
Đôi mắt anh dừng lại ở cô – người con gái áo trắng giữa cả trăm người.
Bình tĩnh. Lặng lẽ. Không nhìn anh.
"Đây là người cậu từng nhắc tới?" – Trình Hạo tiến tới, tay đút túi, nhìn theo hướng mắt bạn mình.
Viên Dạ Hàn gật đầu, không giấu sự trầm ngâm.
"Cậu chắc chứ?"
"Tôi không bao giờ quên ánh mắt đó. Nhưng cô ấy... lại chọn quên."
-
Buổi quay bắt đầu.
Cảnh đầu tiên: nhân vật nữ chính bị thương trong rừng, nam chính tìm thấy, cứu chữa.
Cảnh này... trùng hợp đến rợn người.
Trong khung hình: Trình Hạo bế Nhược Dao, ánh mắt anh dịu dàng chăm chú, còn cô nhìn lên – đôi mắt nhuốm nước, nhưng không chạm ai.
Viên Dạ Hàn đứng sau monitor.
Ánh mắt anh... đanh lại.
Lồng ngực bỗng thấy nhói.
Không hiểu vì sao – hoặc chính anh biết – nhưng không muốn thừa nhận.
-
Cắt cảnh. Đạo diễn vỗ tay:
"Tốt lắm! Dao Dao ánh mắt tuyệt vời. Hạo diễn xuất mềm hơn nhiều đấy!"
Tống Nhược Dao cúi đầu chào, rồi lặng lẽ đi về phía nghỉ ngơi.
Viên Dạ Hàn chờ ở đó. Anh bước tới khi chỉ còn hai người.
"Tôi muốn nói chuyện với cô."
Cô dừng lại, quay đầu.
"Tôi không có gì để nói cả."
"Không phải vì vai diễn. Là về hai năm trước."
"Tôi đã nói rất rõ rồi. Anh nhầm người." – cô đáp, lạnh hơn lần trước.
Viên Dạ Hàn siết nhẹ tay.
"Nếu tôi chứng minh được là cô... thì sao?"
"Vậy thì anh được gì? Một lời cảm ơn? Hay là... muốn trả ơn?" – giọng cô bình thản, không gợn sóng.
Anh sững người.
Cô nhìn anh, lần đầu tiên – thật sâu.
"Tôi không muốn ai biết. Không muốn bị tìm thấy.
Nên... nếu anh thực sự nhớ ơn tôi, hãy quên tôi đi."
Rồi cô quay đi. Bóng lưng trắng xoá giữa phim trường như một áng mây cô độc.